- Viên kim cương của cậu đẹp quá! - Janet thốt lên khi nhìn thấy chiếc nhẫn của tôi - Đẹp ghê gớm!
- Cảm ơn cậu - Tôi nói, rồi "tự thú" - Nhưng đó không phải kim cương thật đâu, chỉ là đá ziriconi làm giả thôi!
Janet tròn mắt:
- Thật thế không? Tớ đảm bảo không ai phân biệt được đâu!
Tôi luôn thích sưu tập những đồ trang sức dễ thương, nhất là đồ làm giả, và khi mọi người tưởng đó là đồ thật, tôi thấy rất thú vị. Janet nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn với "viên kim cương" to và lấp lánh của tôi:
- Tớ chưa bao giờ có thứ gì như thế - Cô ấy thở dài, nhìn xuống tay mình.
Vài lần, tôi định quay về nhà, nhưng với ý nghĩ rằng "Chắc gì cô ấy đã có nhà. Janet hay đi vắng lắm!", cuối cùng tôi cũng đã đứng trước cửa nhà Janet. Tôi gõ cửa, khẽ và ngập ngừng. Không ai ra mở. Gõ lần nữa. Không ai mở.
Thật sự, lúc đó tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Có thể Janet đi đâu đó rồi và tôi không phải băn khoăn về việc tặng cô ấy cái nhẫn nữa. Ngay khi tôi chuẩn bị quay đi, tôi nghe tiếng cửa mở bất ngờ và tiếng Janet: "Xin chào!".
- Chào Janet - Tôi cảm thấy bất ổn kinh khủng, nhưng vẫn đưa cho Jaent chiếc hộp - Tặng cho cậu.
Janet mở chiếc hộp và ngay lập tức nhận ra đó là cái gì. Cô ấy ngạc nhiên đến mức lặng đi trong một phút rồi đưa lại chiếc hộp cho tôi:
- Tớ không nhận được đâu... Thế này là quá nhiều...
Tôi ấn chiếc hộp vào tay Janet:
- Tớ quý cậu và luôn luôn như thế. Tớ muốn cậu giữ nó.
Tôi chưa bao giờ thấy vui hơn lúc này, khi Janet nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn với ánh mắt chưa hết ngạc nhiên. Cuối cùng, Janet nói nhanh:
- Nếu có bao giờ cậu thay đổi quyết định thì cứ nói với tớ nhé. Tớ sẽ trả lại nó cho cậu!
Chiếc nhẫn hơi nhỏ so với tay Janet nên tôi chỉ cho cô ấy một hiệu kim hoàn để chỉnh lại. Tôi biết hiệu kim hoàn đó, giá cả rất phải chăng. Tôi nghĩ câu chuyện đến đây là kết thúc, nhưng khoảng 2 tuần sau, khi đi qua nhà Janet, tôi thấy cô ấy chạy vụt ra:
- Tớ có một món quà cho cậu - Cô ấy vừa nói vừa cười, rồi đưa ra một chiếc hộp.
- Janet, cậu không cần phải làm như thế!
- Cậu cứ mở ra đi! - Janet cười vẻ bí mật.
Trong chiếc hộp là chiếc nhẫn giả kim cương của tôi. Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên, và hơi thất vọng vì Janet không muốn giữ nó.
- Tớ đã tới hiệu kim hoàn đó để chỉnh lại chiếc nhẫn - Janet giải thích - Nhưng người ở hiệu kim hoàn nói rằng nếu nới rộng nó ra thì nó sẽ bớt đẹp đi rất nhiều.
Janet và chồng cô không thể mua được những thứ đồ dù chỉ hơi đắt tiền một chút. Họ sống ở phố dưới và có 4 con trai. Cả hai vợ chồng Janet làm việc rất vất vả nhưng cũng chỉ đủ sống.
Ý nghĩ về việc tặng chiếc nhẫn của mình cho Janet đến với tôi ngay lúc đó. Buổi tối về nhà, tôi tháo ngay chiếc nhẫn ra. Dù đó chỉ là một chiếc nhẫn bằng đá ziriconi giả kim cương, đó vẫn là chiếc nhẫn tôi thích nhất và thường đeo nó bên cạnh ngón tay đeo nhẫn cưới. Nghĩ đến việc gõ cửa nhà Janet và tặng cô ấy cái nhẫn mà cô ấy vừa khen, tôi thấy mình hơi... kỳ cục. Tôi cứ cân nhắc suốt cả tuần, cuối cùng đi đến quyết định, nếu tôi gõ cửa nhà Janet mà cô ấy không có nhà tức là tôi không nên tặng cho cô ấy, và không cần băn khoăn về điều đó nữa.
Sáng hôm sau, tôi đặt chiếc nhẫn trong một cái hộp màu xanh, gói cẩn thận rồi đem sang nhà Janet. Có thể cô ấy sẽ nghĩ tôi bị điên. Hàng xóm kiểu gì mà đi tặng nhau cái nhẫn giả cơ chứ? Mà tôi cũng không thân với cô ấy lắm kia mà.
Và Janet kể câu chuyện của cô ấy cho tôi nghe. Đã hàng năm trời, cô ấy có một chiếc nhẫn đặt trong ngăn kéo. Đó là chiếc nhẫn kim cương của mẹ cô để lại, nhưng viên kim cương đã rơi mất. Janet chưa bao giờ được đeo chiếc nhẫn. Năm nào cũng vậy, cứ vào ngày mẹ cô mất, cô lại mở ngăn kéo tìm chiếc nhẫn, rồi lại cất nó đi. Các hiệu kim hoàn đều nói để thay viên kim cương thì cần hàng ngàn đôla, và Janet sẽ không bao giờ có đủ tiền để làm việc đó. Cô đã không còn hy vọng có thể đeo chiếc nhẫn của mẹ. Nhưng khi cầm chiếc nhẫn của tôi đến hiệu kim hoàn mà tôi chỉ, người ta đã nói rằng để thay một viên đá ziriconi giả kim cương cho một chiếc nhẫn thì chỉ tốn chưa đến 100 đôla...
Janet giơ tay cho tôi xem. Chiếc nhẫn của cô ấy lấp lánh, và đúng như Janet từng nói, không ai có thể phân biệt được đó là đá ziriconi hay kim cương.
- Đây là lần đầu tiên kể từ ngày mẹ tớ mất, tớ được đeo nhẫn mẹ tặng - Giọng Janet như sắp khóc - Cảm ơn món quà của cậu. Cậu đã làm được nhiều hơn là những gì cậu nghĩ. Cậu hãy giữ lấy chiếc nhẫn của cậu, vì chiếc nhẫn của mẹ mới là thứ tớ thực sự muốn đeo.
Tôi cầm chiếc nhẫn của mình về nhà. Tôi nhận ra rằng có những "kế hoạch" của cuộc sống mà bạn không bao giờ ngờ trước được kết quả khi bạn chưa bắt đầu. Chỉ cần bạn cho đi bằng một niềm tin.