rồi, mình đã chia tay! Em mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng đủ để không ai nhận ra dấu vết của nó, nhưng anh thấy, và anh hiểu ý nghĩa của nụ cười ấy.
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, 1 tháng, à không, chính xác là 22 ngày. Nhanh em nhỉ, dường như thời gian cho một tình yêu là quá lâu và cho một lời chia tay thật nhanh . Nhanh choáng váng đến nỗi một buổi nhìn sang bên cạnh, nhìn vào mắt em, anh hiểu, mình đã ko còn là của nhau.
Ai đó từng nói, tình yêu chỉ cần một lý do là yêu. Nhưng chia tay thì bao nhiều lý do cho đủ.
Ngày mình yêu nhau cũng thế. Anh sẽ lúng túng nếu khi em hỏi: "Vì sao anh lại yêu em ?".
Lúng túng thật sự. Không phải vì không yêu, mà vì anh không biết yêu em vì cái gì, chỉ đơn giản là từ đầu tiên gặp nhau, anh biết mình phải yêu em. Như định mệnh vậy. Nó rơi xuống đột ngột đến nỗi anh không nhận ra.
Em mang đến một cái gì đó rất khác với anh trước đây. Trước đây của anh chỉ là cái vòng lẩn quẩn học, làm rồi chán thì đi cà phê với lũ bạn, lâu lâu anh em tụ họp lại lai rai. Hết! Nhiều khi anh thấy chán nản, muốn làm một cái gì đó khác bình thường. Nhưng làm gì bây giờ?
Từ lúc có em, anh suy nghĩ nhiều hơn, làm sao để em vui, làm sao để em yêu anh nhiều hơn nữa và làm gì cho cả tình yêu của cả hai đứa.
Em la người kĩ tính, cẩn thận và sâu sắc, anh thì vô tư không sâu sắc. nhưng anh va em đã bù trừ cho nhau nhiều
Em kĩ tính làm anh nhiều khi phát bực, em nhạy cảm nên toàn lo vẩn vơ. em luôn nghĩ cho người khác, tự ái và tự trọng cao. Bên em, anh muốn mình thật mạnh mẽ, thật nhiều tình yêu thương để khỏa lấp đi những lo lắng, những nghi ngại trong em. Nhưng... bao nhiêu cho đủ ?
Rồi cái ôm đầu tiên. Em nói em rất thích được ôm từ phía sau, vì nó làm em cảm thấy ấm áp và được che chở thật an toàn. Khi anh ôm em, em giật mình. Và rồi em ngoan ngoãn, bình yên trong vòng tay anh. Khi ấy anh cảm thấy mình thật hạnh phúc. Và khi ấy anh mới biết yêu và được yêu thật kỳ diệu...
Đôi khi người ta mải mê yêu mà ko nhận ra là mình đã làm gì và đang làm gì. 2 năm yêu nhau anh vô tình làm em cảm thấy chán nản, tuyệt vọng giờ trở lên lãnh cảm với cả anh. anh thấy mình có lỗi với em nhiều . Sao lúc này anh muốn làm nhiều điều cho em thế . Muốn làm tât cả miễn sao em thấy vui và hạnh phuc .Mà suốt 2 năm ở bên em anh đã không làm được.
Anh không nhận ra...em cần gì
Nên anh đã mất em, để em ra đi...
Khi em nói em em yêu anh và chỉ muốn tốt cho anh và em phải ra đi.
Đêm đó, anh đã suy nghĩ. Và lần đầu tiên anh nhận ra rằng em yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đã tự mắng mình như một thằng ngốc. Vì anh đã không tin tưởng vào tình yêu của em. Em nói cần xa anh để xác định lại tình cảm của mình. Nhưng đã yêu thì xác định gì nữa.
Em mệt mỏi!
Cũng đúng thôi, vì em không có lòng tin vào tình yêu này, anh đã trở nên yếu đuối từ lúc nào cũng không rõ nữa...
Ngày mình chia tay
Trời đang vào mùa mưa, mưa trong lòng anh ....
Em vẫn thế, vẫn mái tóc đen để tự nhiên, vẫn cái áo vẫn nụ cười ,cái miệng mà anh yêu nhất,anh không cách nào quên em được . Mỗi sáng như thói quen đã ăn vào tiềm thức anh, sang nói em như đã làm suốt 2 nam qua. Bất giác anh muốn đến ôm em, nhưng em đã đẩy anh ra. ừ nhỉ, đâu có được, mình đã để em đi rồi mà. Em đã không là của mình nữa rồi.Phải rồi. Mình chia tay nhau rồi mà!
Hôm qua mình đã nói chuyện mà không còn nghĩ đến thời gian nữa. Ở bên em anh muốn ở bên em mãi như thế. Em hỏi anh anh sẽ như thế nào ? anh không biết anh sẽ như thế nào nữa, sẽ sống như thế nào đây. anh bế tắc thật sự . Nếu như không được yêu và ở bên em nửa. Sẽ như thế nào đây....
Tình yêu là thế sao, thật khó , anh không biết 1 tháng nữa ,1 năm nữa anh sẽ sống như thế nào. khó có thể chấp nhận và anh thấy mệt mỏi và tuyệt vọng.
Anh yêu em chỉ thế thôi!!!