Hãy để anh yêu em theo cách của anh em nhé Hãy cứ để anh yêu em thầm lặng em nhé...
...như thế này thôi cũng đã đủ...
hãy để anh nhớ đến em nhưng anh sẽ ko nói thành lời...
...em đừng lo...em sẽ ko phải hoài nghi...
hãy để anh nghĩ về em mỗi khi anh đi qua từng góc phố nhỏ...
...nơi em và anh đã từng đi qua...
hãy để anh được nhìn vào mắt em...khi gặp em...anh hứa...
...sẽ ko để em nhìn thấy trong anh tình yêu giành riêng cho em hiện hữu...
cho anh được ngồi gần em để anh cảm nhận được hơi ấm từ người em lan tỏa...
...và khi mùa đông đến, anh sẽ ko thấy lạnh...
...dù là khoảng cách giữa anh và em gần nhau nhưng cũng thật xa...xa lắm...
cho anh được chia sẻ cùng em niềm vui- nổi buồn...và all em nhé!
...anh hứa...sẽ để em nhìn thấy anh quan tâm em như 1 người bạn...
...hãy yên tâm rằng: em sẽ ko cảm nhận được điều sau đó...
hãy để bàn tay anh níu giữ được những gì thuộc về em...kí ức của em và anh...
...nó sẽ làm anh ấm áp...an ủi...rồi anh hứa...
...anh sẽ để all trôi qua nhẹ nhàng...rồi dần dần...anh sẽ quên em...
...anh sẽ vô tình hơn khi đối mặt cùng em trên 1 con đường nào đó...
...anh sẽ vui mừng...khi nhìn thấy em đi bên cạnh 1 người khác...
và rồi...nếu như anh ko làm được những điều đó...anh lại nhớ đến em...
...khi đó anh sẽ ko ép mình phải quên em nữa...bởi hình ảnh của em đã quá sâu sắc trong anh...
...em như chiếc gương phản chiếu all nỗi nhớ và tình yêu trong anh...
...anh ko thể quên em vì anh đã nhớ...nhưng anh sẽ khẽ nhắc anh rằng...
hãy lặng thầm...
lặng thầm thôi nhé!!!
Có người nói với tôi hãy đặt mình vào vị trí của người khác...có lẽ
khi đó tôi sẽ biết được họ đang nghĩ gì...Và rồi những lời nói này được
viết từ cảm xúc rất thật , là khi tôi đặt mình vào vị trí của ai đó mà
viết...khi ấy tôi đã cảm nhận được rằng mình lại vô tâm hơn...Khi nghĩ
và viết, tôi lại ko dám nghĩ rằng: all những gì tôi viết là có
thật...nhưng tôi cảm nhận được 1 điều gì đó cũng rất thật...